Ngày sơ khai, thế giới là một khối cầu đặc lõi, tự quay quanh trục của chính mình và quay quanh một cặp hành tinh bao gồm một sáng và một tối. Hiện giờ thì không ai biết sự tồn tại của hành tinh tối đó, người ta chỉ biết đến cái còn lại có tên là Mặt Trời mà thôi. Thế giới này cũng có một vệ tinh quay quanh nó, Mặt Trăng, kiểm soát hiện tượng lên xuống của thủy triều.  

Ban đầu có năm lục địa, sau này có bảy. Năm lục địa nguyên sơ nằm trên mặt đất, mỗi lục địa chịu sự ảnh hưởng của một số tôn giáo nhất định. Có thể có nhiều quốc gia cùng theo một tôn giáo chung, cũng có thể một quốc gia có độc nhất một tôn giáo. Các tôn giáo toàn quyền quyết định vấn đề chính trị và kinh tế của các quốc gia. Mọi sự việc trong một quốc gia đều bị chi phối bởi giáo hội, chúng ta sẽ xem thời kỳ này là mô phỏng của “Đêm trường trung cổ”. 

Bối cảnh câu chuyện sẽ diễn ra ở một lục địa ở vùng cực của trái đất, tạm gọi nó là nam cực. Lục địa này sinh sống chủ yếu bằng nghề chăn nuôi và đánh bắt thủy hải sản. Nó bao gồm bốn quốc gia, ba quốc gia bao quanh một quốc gia bên trong. Thì do bị cô lập bên trong không được tiếp xúc với biển nên quốc gia này có một lĩnh vực kinh tế hoàn toàn khác, đó là ngân hàng. Nên vì vậy mà quốc gia ở giữa này cũng trung lập. Trung lập ở đây là nó không theo phe của ba quốc gia còn lại, tuy vậy nó vẫn có tôn giáo riêng của nó. Vì là ngân hàng nên đôi khi các quốc gia xung quanh sẽ tấn công quốc gia trung tâm này. Nhưng nhìn chung thì do phạm vi lãnh thổ to lớn và phòng ngự chắc chắn, quốc gia ở giữa này vẫn duy trì được nền độc lập và tôn giáo riêng. 

Quay lại thế giới ban đầu, thế giới này cũng có các sinh vật bình thường như động vật trên cạn, dưới nước, trên không. Các thực vật cũng tương tự và không có gì khác biệt so với đời thực. Khoa học vẫn chưa tồn tại rõ ràng, phương tiện di chuyển là đi ngựa hoặc đi bộ. Mặc dù có luyện kim, cơ khí nhưng trình độ vẫn thô sơ và các quốc gia ở vùng cực hầu như không có. Tuy nhiên vẫn có tàu thuyền nhỏ tồn tại và những tòa nhà to lớn cũng được xây dựng. 

Giữa thời đại mà tôn giáo cầm quyền như thế này, có một số thành phần xã hội thích tự do và mang trong mình những tri thức tiến bộ vượt bậc. Họ đã tập hợp âm thầm lại và cùng nhau xây dựng lên các nền tảng tri thức. Đến một giai đoạn, khi đã tinh thông việc chế tạo các chất, họ kết hợp các chất đó lại và tạo ra một thứ chưa từng xuất hiện trước đó: Ma Thuật. Cơ bản thì ma thuật trong thế giới này là hỗn hợp của các thành phần theo một công thức nhất định nào đó. Và không phải nói từ miệng mà ra, nó tạo ra từ vật chất, theo các định luật bảo toàn trong thế giới. Tạm gọi các thành phần này là tự do tri thức.  

Các nhà tự do tri thức bắt đầu nổi dậy chống lại sự ảnh hưởng và áp bức của các tôn giáo trên thế giới. Tuy nhiên do sự non trẻ và mới thành lập gần đây, dù đã lan rộng ra cả năm lục địa, phe tự do tri thức đã thất bại dưới phe tôn giáo. Và họ đã bị tiêu diệt gần hết. Tuy nhiên phe tự do tri thức rất có nghị lực, dẫu quân số còn chút ít, nhưng họ đã lui về ở ẩn, rèn luyện và nghiên cứu ma thuật để sự yếu kém bị xua tan.  

Sau đệ nhất thế chiến, một số các tự do tri thức bắt đầu có tham vọng kiểm soát và quyền lực, họ ly khai khỏi phe cũ và phụng sự cho phe tôn giáo. Lúc này vẫn có hai phe, đó là phe pháp sư tự do và phe pháp sư giáo hội hoạt động cùng với giáo hội. Hai phe này vẫn bị xung đột lợi ích và sau một thời gian dài thì đệ nhị thế chiến cũng xảy ra. 

Lần này, do sự tiếp sức của phe pháp sư giáo hội cũng như những kiến thức để chống lại chính các pháp sư, phe tôn giáo đã tiêu diệt hoàn toàn phe pháp sư tự do. Bởi bọn chúng biết rằng dù chỉ một pháp sư tự do còn tồn tại thì mầm mống nổi loạn vẫn tồn tại. Nên vì đó mà các pháp sư tự do đã tuyệt chủng. Có thể nói các pháp sư tự do chính thức bị xóa sổ khỏi thế giới bởi chính các đồng nghiệp của mình. Dẫu vậy, do chiến lược tham mưu của mình mà quyền lực của phe tôn giáo vẫn nắm trong tay, các pháp sư giáo hội không được hưởng nhiều lợi ích và thậm chí cũng không có cơ hội phát triển.  

Sau đệ nhị thế chiến chính là một giai đoạn phát triển mới của nhân loại, lúc này thì tôn giáo đã cởi mở hơn, bắt đầu chấp nhận pháp sư là một nghề nghiệp chính thống. Các pháp sư bắt đầu góp sức trong các công việc của quốc gia như trị thủy, lập pháp, nông nghiệp, công nghiệp và thương nghiệp. Dẫu vậy, một số pháp sư nhận thấy sự kìm hãm to lớn từ tôn giáo nên cũng bắt đầu tách riêng ra một phe mới là các pháp sư trung lập. Sức mạnh của các pháp sư mỗi lần chia phe như vậy giảm một nửa. Đến thời này thì pháp sư trung lập và pháp sư giáo hội chỉ có sức mạnh bằng ¼ các pháp sư tự do ban đầu. Hai phe trung lập và tôn giáo giao kèo với nhau là sẽ không xảy ra xích mích cũng như nổi loạn hay chiến tranh, họ sống yên ổn với nhau một thời gian khá dài sau đó. 

Trong thời kỳ bình yên này, các pháp sư trung lập đã nghiên cứu và phát triển ma thuật học đến một trình độ có thể coi là đỉnh cao nhất trong các giai đoạn. Thay vì chỉ tạo ra các phép thuật thông thường, lúc này họ đã tập trung kết hợp cả phép thuật và vật chất lại, tạo thành một thứ tinh hoa nhất, đó chính là các con thú ma thuật. Các con thú ma thuật này có hình dạng tương tự các con thú thông thường, do các pháp sư trung lập mô phỏng theo. Nhưng họ đã cho chúng một số biến thể và ý thức. Có thể kể đến như kỳ lân, gryphon,…  

Các con thú ma thuật này đã tạo đà để các pháp sư trung lập tạo nên các địa vị to lớn trong xã hội. Họ trở nên giàu có, có quyền lực nhất định và phát triển rực rỡ. Tuy nhiên các phương thức để tạo ra các con thú ma thuật được giữ kín trong giới pháp sư trung lập, họ lập các lời thề bí mật, ai có ý định tiết lộ sẽ tan thành tro bụi. Dẫu vậy, dưới sự dòm ngó của tôn giáo và các pháp sư tôn giáo, các pháp sư trung lập nghĩ rằng sớm muộn gì cũng sẽ có ngày các con thú ma thuật rơi vào tay bọn nguy hiểm và thế giới có thể diệt vong. Vì lý do này mà phe trung lập đã phong ấn các con thú ma thuật vào các vì sao, các chòm sao, và gần như không thể nào gọi chúng ra được. 

Sự biến mất của thú ma thuật đã làm cho thế giới trở lại thời kỳ yên bình, phe trung lập vẫn không nắm quyền điều khiển nhiều như phe còn lại. Do sự phát triển bình thường này mà dân số thế giới tăng lên rất nhanh, vấn đề đất đai đã trở nên khó giải quyết. Lúc này, các pháp sư đã nghĩ đến cách là tạo ra các lục địa ở trên trời và dưới biển, sau đó cho con người di cư lên đó mà sống. Cũng từ đó mà hai lục địa mới đã được tạo ra, thế giới có tổng cộng bảy lục địa. Các người di cư cần phải biến đổi để thích nghi với các cuộc sống ở lục địa mới, họ được các pháp sư phù phép. Những người di cư thường là tầng lớp thấp của xã hội, họ bị xã hội cho ra rìa và đuổi sang hai lục địa kia. Loài người cũng từ thế mà phân thành 2 nhánh nhỏ, tạm gọi là thủy nhân và thiên nhân. Loài người chính thống cũng hình thành nên sự phân biệt đối xử nhất định đối với hai loại người mới này. 

Trong thời kỳ sau ấy, dân số vẫn tiếp tục tăng chóng mặt, bỗng xuất hiện một quốc gia có một tôn giáo vô cùng cực đoan làm hoành hành khắp cả một lục địa. Chưa đặt trên cho quốc gia này, nhưng nó là một quốc gia nghèo. Dù vậy nhưng bằng cách nào đó mà chúng đã trở nên rất mạnh mẽ và thực hiện một kế hoạch để giảm thiểu dân số một cách đẫm máu: thanh trừng. (Lý do mạnh mẽ là chúng sở hữu thú ma thuật do các pháp sư tôn giáo giả mạo đạt được phương thức mà không cần thực hiện lời thề. Tuy nhiên mấy con thú này đều là mấy con thú mới được tạo ra, vẫn không mạnh bằng các con nguyên thủy, do sức mạnh càng giảm dần. Cái lý do này sẽ được ẩn giấu không tiết lộ trong truyện).  

Cuộc thanh trừng đầu tiên diễn ra ở một lục địa trung tâm, lục địa của chính quốc gia đó. Bọn chúng giết sạch hơn một nửa dân số của lục địa, nửa còn lại làm nô lệ và thành lập binh lính. Các pháp sư trung lập đã phong ấn các con thú nguyên thủy nhưng không cách nào gọi ra được vì họ không tạo phong ấn để bị phá vỡ. Do sự yếu thế trước các con thú ma thuật, các pháp sư trung lập bất lực và các lục địa láng giềng cũng bị tàn sát và đồng hóa nặng nề. Chỉ có hai lục địa là tạm thời yên ổn là lục địa vùng cực và lục địa trên trời. Lý do là vì hai lục địa này một cái thì cằn cỗi, kinh tế nghèo nàn, một cái thì ở tận trên trời vừa khó vận chuyển hàng hóa vừa có hình thức kinh tế thô sơ tự cung cấp. Tuy vậy, hai lục địa này biết sớm muộn gì mình cũng bị đánh chiếm và xóa sổ, nên họ đã chủ động giảng hòa và xin làm nước chư thần cho đất nước cực đoan kia. 

Đến đây, nền tôn giáo thế giới chỉ còn một tôn giáo. Một số tôn giáo khác hoạt động âm thầm đều bị trừ khử, và cũng không cho phép các pháp sư trung lập hoạt động độc lập. Cả thế giới chỉ quy về một thể thống nhất bao gồm tôn giáo và các pháp sư của họ. Con người dưới sự thống trị của tôn giáo kia, rơi vào cảnh lầm than, bệnh tật nạn đói diễn ra khắp nơi. Gia đình ly tán, thương vụ phá sản, nhà cửa tan hoang. Khắp nơi đều là tiếng gào thét bi ai.  

Các pháp sư tôn giáo lúc này bắt đầu yếu dần, sức mạnh ma thuật cũng không còn mạnh như ban đầu do nguồn sức mạnh đến từ sự đoàn kết và tự do. Nên vì thế mà các pháp sư không rèn luyện theo hướng một pháp sư tài ba biết mọi phép thuật, họ chỉ tập trung vào một mảng nào đó cụ thể mà thôi. Ví dụ các thủy pháp sư sẽ sử dụng thành thạo nước nhưng không thể điều khiển lửa. Các pháp sư gió có thể cưỡi gió bay lượn nhưng lại không biết cách điều khiển đất đá. Cứ như vậy mà chức danh pháp sư lại cứ thế mà phân nhỏ. Lúc này đây sức mạnh của họ chỉ còn bằng 1/8 sức mạnh của các pháp sư nguyên thủy (pháp sư tự do).  

Quay lại quốc gia trung tâm vùng cực. Có một pháp sư tôn giáo quyền năng nắm giữ sức mạnh của cả hai chuyên ngành là lửa và nước. Ông giữ chức vụ rất cao trong giáo hội, và ông cũng có một người vợ xinh đẹp giỏi giang là pháp sư bóng tối. Người ngoài nhìn vào thì biết đây là một gia đình chăm chỉ các công việc của quốc gia, luôn nhiệt huyết chống lại các quốc gia láng giềng và giải quyết các vấn đề cho dân. Tuy nhiên, cả hai vợ chồng đều mang trong mình dòng máu còn sót lại của các pháp sư tự do. Dẫu không chính thống (họ là hậu duệ của một con người bình thường kết hôn với một pháp sư tự do). Và họ được truyền dạy đoàn kết và tự do là hai thứ linh thiêng mà các pháp sư cần có.  

Bộ mặt bên ngoài thì công tâm chăm chỉ thực hiện các công việc quốc gia, còn bên trong thì họ ngấm ngầm tạo ra các vụ khủng bố vô danh ở các nơi giáo hội sinh hoạt hay sinh sống. Trong lúc tạo ra một cuộc khủng bố quy mô lớn nhằm tiêu diệt hoàn toàn bọn tôn giáo thì người chồng bị phát hiện. Người chồng nhất quyết không khai ra người vợ và phải chịu án tử hình. Sau khi người chồng chết thì người vợ vẫn tiếp tục công cuộc ấy một mình, nhưng cô càng ngày càng yếu. Đến một ngày sức mạnh pháp thuật của cô suy giảm đột ngột, cô mới biết mình có thai. Từ đó cô lui về ở ẩn và làm công việc của một thủ thư sách ma thuật.  

Một ngày mưa nọ, trong lúc đang ru đứa bé ngủ, quân giáo hội tràn vào nhà và đưa sắc lệnh bắt cô vì tội cấu kết khủng bố quốc gia. Trước lúc giáo hội vào nhà thì cô đã giao con cho một gia nô ở tầng hầm và dặn đưa thằng bé đến với một sư phụ cũ của hai vợ chồng, là một pháp sư tôn giáo nhưng lại yêu mến các đệ tử của mình. Không lâu sau đó, mẹ của đứa bé cũng chết, để lại một tòa thư viện lớn u ám và ảm đạm.  

Sau khi về ở với sư phụ cũ của bố mẹ, đứa bé được người sư phụ nuôi nấng dưới bàn tay của một người bình thường không có sự can thiệp của pháp thuật. Thằng bé rất thích đọc sách, hòa mình vào con chữ và cố gắng hiểu những kiến thức y ma thuật (nhánh nhỏ của ma thuật chuyên chữa trị cho con người). Dẫu sống với một pháp sư vĩ đại nhưng thằng bé ấy không bao giờ được dạy phép thuật chiến đấu. Những gì nó biết chỉ là các phép thuật trị thương, tuy nhiên không một ai biết, kể cả sư phụ nó (gọi sư phụ vì ổng bắt nó gọi vậy mặc dù không dạy nó gì cả). Vì lý do đó mà nó luôn bị các bạn đồng trang lứa bắt nạt. Một ngày kia, quá uất ức và phẫn nộ khi cái vườn thuốc của nó bị phá hủy bởi đám bạn, nó đã cố lấy một chậu hoa chọi trúng một đứa bé và khiến nó bất tỉnh. Thằng bé bị phạt phải chịu sự quản thúc của giáo hội một tuần liền.  

Trong một tuần liền đó nó bị bắt dọn dẹp tòa thư viện bị bỏ hoang mà trước kia mẹ nó quản lý. Lúc dọn dẹp thì nó đã kết bạn được với một chú mèo đen hoang, nhưng nó không để ý là con mèo này có hai cái đuôi, một cái bị tàng hình – là một con thú ma thuật. Chú mèo đen nghịch ngợm này làm cho quãng thời gian ở thư viện của thằng bé đỡ tẻ nhạt khi ngoài đọc sách thì chỉ có lau dọn. Vào ngày cuối cùng trước khi được trả tự do, con mèo buồn buồn đã cướp mất miếng táo ngon ngọt mọng nước trước miệng cậu bé. Cậu bé đã đuổi theo con mèo khắp thư viện, cuối cùng khi bắt được thì cũng làm đổ cả một kệ sách to đùng.  

Một tay bị sách đè, khi rút được ra thì nó đã bị bầm dập khá nhiều. Cậu cố trị thương nhưng không được. Khi nhìn vào đống sách đã đè lên tay cậu đó, có một quyển sách kỳ lạ đập vào mắt cậu. Cuốn sách này trống trơn, không có gì. Nhưng khi đưa tay lên lật, một giọt máu rơi vào trang sách và các dòng chữ hiện ra (Thằng nhóc là pháp sư tự do khởi nguyên, cuốn sách này cũng là cuốn sách viết thời trung lập tạo ra thú ma thuật, nên sức mạnh của nó thừa sức kích hoạt). Các dòng chữ dần hiện rõ trong đôi mắt thằng bé, và thằng bé cũng hết sức ngạc nhiên. Nó lật từng trang một, và rồi nhận ra đây là một loại sách để phá vỡ phong ấn (phát hiện ra lúc bị phát xít xâm lược nhưng đã quá trễ) giam giữ các con thú khởi nguyên (mấy con thú ma thuật ban đầu).  

Thằng bé biết rằng mấy con thú này có thể gây ra đại họa hoặc có thể xoay chuyển cục diện thế giới nên đã nhanh chóng giấu kín tụi tai mắt bên ngoài tòa nhà mà vào trong phòng kín đọc. Tuy nhiên có một con bồ câu vẫn thấy được những gì xảy ra trong phòng. 

Đến cuối ngày, sau khi dọn dẹp xong đống tan hoang với một tay bị thương, thằng bé tính để mai được phóng thích sẽ nhờ sư phụ chỉ dạy.  

Cuối cùng cũng đến ngày phóng thích, cu cậu cũng về nhà với tâm trạng phê vcl phê vì được tự do (tố chất của mấy thằng pháp sư khởi nguyên). Tất nhiên là cuốn sách được thằng bé phân ra làm chục phần rồi nhét khắp cơ thể. Khi về nhà thì nó không thấy sư phụ của mình, tưởng rằng ông ta đã đi đâu, nhưng khi bước vào phòng mình thì nó thấy một lá thư.  

Trong thư để là năm giờ chiều quảng trường nghi lễ. Đúng năm giờ chiều nó tới, mọi người tụ tập đông đúc, tiếng reo hò của người dân khắp nơi. Ai cũng miệng kêu là xử tử kẻ phản bội, xử tử kẻ phản bội. Khi chen được vào hàng thì nó thấy người ở giàn hỏa thiêu chính là sư phụ của nó. Sư phụ nó bị kết tội danh là tiếp tay và chứa chấp con của các kẻ khủng bố. Và lá thư đó cũng là thứ dụ thằng bé đến đây để chứng kiến và thủ tiêu luôn thằng bé. 

Đứng nhìn sư phụ bị giết trước mắt nó, cả thế giới của nó đổ sập xuống. Sau khi ngọn lửa bùng lên và dần tắt, các toán quân đã bao quanh gần hết khu vực mà nó đứng. Lúc này đây, người dân xung quanh dạt ra hai bên, quân giáo hội định lao vào bắt nó trong lúc nó còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra với giọt nước mắt còn đang chảy dài trên má. Bỗng từ đâu xuất hiện một con bồ câu bay nhanh đến rồi hóa thành một con đại bàng to lớn, gắp tay nó rồi vút thẳng lên trời. Bỏ lại các chiêu thức ma thuật phóng đến con đại bàng nhưng không có cái nào trúng.  

Con đại bàng đưa cậu bé đến tòa nhà bỏ hoang, ở trong đấy chờ sẵn hai người và một con mèo đen, chính là con mèo ở thư viện. Lúc này đây thì khuôn mặt của cậu bé cũng không khá hơn chút nào khi nó vẫn ủ rũ và buồn bã. Con mèo đen nhẹ nhàng tiến tới và dụi đầu vào cậu bé. Hai người kia một nam một nữ, nữ để tóc dài còn nam thì cắt tóc sát đầu. Hai người họ an ủi cậu bé các thứ rồi hứa dắt cậu đến một nơi mà cậu rất thích. Trong lòng nghi hoặc nhưng vẫn để họ dẫn đi.  

Cả nhóm đến một thung lũng lộng gió gần khu biên giới. Nơi đây ngập tràn hoa cỏ, nhiều loại thảo dược lấp lánh. Biết cậu thích thực vật nhưng chẳng bao giờ được sư phụ cho đi xa thế này, hai người kia có vẻ rất am hiểu cậu. Hai người họ tự xưng là “những đứa con của các vì tinh tú”. Con đại bàng cứu nó hồi nãy giờ đây lại là con bồ câu bé xíu nhảy tung tăng giữa rừng hoa lá. Con mèo hồi này thì cũng biến thành một cô bé xinh xắn. Mọi thứ dần được lộ diện.  

Những đứa con của các vì tinh tú này đã theo dõi cậu gần đây, khi đánh hơi được rằng giáo hội sẽ giết sư phụ của nó. Và con mèo đen này cũng là những đứa con của các vì tinh tú, đến chơi với cậu để bảo vệ cậu (hai cô cậu này sau này iu nhao). Con bé mèo là phép thuật hóa thú, dùng các hợp chất uống vào để trở thành con thú nhất định. Con bồ câu chính là năng lực của bà nữ, là điều khiển động vật khi bả xịt hợp chất vào con bồ câu. Còn ông anh kia thì hiện tại chưa tiết lộ năng lực. Tuy nhiên ngoài ba người này thì không ai biết nó biết dùng phép thuật. (Họ đã theo dõi, con mèo thấy trực tiếp). 

Con của các vì tinh tú nói rằng đất nước này quá nguy hiểm, không nên ở lại. Vì vậy mà họ đề nghị với cậu bé nên tạm thời di chuyển đến nơi của thiên nhân mà sống. Trước lúc đi, cậu bé lập một ngôi mộ nhỏ cho sư phụ của mình giữa một vùng trời hoa cỏ yên bình, mong sao ông sẽ được yên lòng nơi chín suối.  

Ngày ra đi, cậu bé gói ghém hết mọi đồ đạc, ba lô đầy đủ. Trong lúc mấy người kia chờ đợi thì nó đốt cuốn sách mà nó phân ra từng mảnh, đốt sạch không còn chút tro tàn. Vì nó biết nếu để thứ này rơi vào tay của tụi giáo hội thì mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ và thế giới sẽ chấm dứt. Vừa bước xuống đường, bọn họ hòa mình vào đám đông và lẩn trốn. Mặc dù lệnh truy nã dán khắp nơi nhưng chẳng mấy ai quan tâm. Lý do thứ nhất là không ai biết thằng bé có dòng máu pháp sư tự do (kể cả nó), thứ hai là ai cũng biết nó không biết dùng phép thuật, thứ ba là một tay đang bị thương (Lúc này thì ba người kia vẫn chưa biết cách chữa, họ dự định về lục địa thứ 7 sẽ tìm người chữa cho cậu. Đơn giản vì nó là y ma thuật sư mà còn không chữa được thì ai chữa được. Nhưng mong là sẽ có người chữa được.). Khi đến được bến cảng đi về lục địa thứ 7, họ dễ dàng lên được thuyền bay và từ từ bay lên không trung, dần tiến về nơi ở của thiên nhân. 

Nhưng mọi sự không đơn giản như vậy, vừa lên được nửa đường thì có tiếng thét thất thanh của ai đó. Một toán quân giáo hội và pháp sư giáo hội xuất hiện gần khu vực của thằng bé, nhưng chưa phát hiện ra nó. Trong đoàn người hỗn loạn, anh nam hồi nãy (con các vì tinh tú) bắt đầu vận dụng năng lực của mình, đó là sử dụng phong ma pháp, một ma pháp nguyên sơ. 

Lục địa thứ 7 do quá xa mặt đất, đi lại khó khăn nên phân vụ giáo hội ở đây cũng ít, sự kiểm soát không bị nghiêm ngặt. Ngược lại, nó là nơi mà giáo hội tổ chức những cuộc tiệc tùng ăn chơi sa đọa. Bọn họ đàn áp và áp bức thiên nhân ở một khu riêng biệt, nên lục địa thứ 7 cũng vì thế mà chia ra làm hai phần, một bên kinh tế nghèo nàn và một bên nô nức nhộn nhịp toàn là người của giáo hội.