Cảm nhận ban đầu

✨Từ lúc nhìn thấy poster phim thì tui đã cảm thấy thích thú. Thích thú là vì bối cảnh phim mang màu sắc phương Tây của thế kỷ 19. Là thời kỳ mà âu phục và xe ngựa luôn là những chủ thể chính trong quang cảnh đường phố.

🎵 Âm nhạc trong phim được lựa chọn để phù hợp cho từng khung hình. Có những khoảng lặng trong phim, nhân vật không có một lời thoại nào, nhưng qua nhạc phim, ta có thể cảm nhận được cảm xúc của nhân vật một cách chi tiết và tường tận.

🎥 Những cảnh quay trong phim luôn mang hai gam màu: hạnh phúc và buồn bã. Mạch truyện cũng cứ thế mà đan xen nhau, từ quá khứ cho đến hiện tại, từ đầy đủ cho đến mất mát, mọi thứ đều có sự đối lập của riêng nó.

Tóm tắt phim

Phim kể về bốn chị em nhà March theo hai dòng thời gian khác nhau: quá khứ và hiện tại. Ở quá khứ, bố của bốn chị em đang phải tham gia cuộc nội chiến của nước Mỹ và họ phải sống với mẹ. Cô chị cả, Meg, là một người chị hiền lành và luôn biết hi sinh cho gia đình.Trái ngược với Meg là Jo, cô chị ba nghịch ngợm và quậy phá. Tiếp đến là chị tư Amy, lúc nào cũng ghen tỵ và so đo với Jo. Cuối cùng là cô em út Beth có tấm lòng bao dung và nhân hậu.

Cả bốn người họ đều yêu thích nghệ thuật. Với Meg, đó là diễn xuất. Với Jo, đó là viết tiểu thuyết. Với Amy là hội họa và Beth là âm nhạc.

Ngoài ra, họ còn kết bạn với Laurie, một cậu thiếu gia lười nhác không thích học hành. Bốn chị em nhà March và Laurie đã có những kỷ niệm vui vẻ và hạnh phúc với nhau cho đến khi nhận ra rằng sự trưởng thành tàn nhẫn đã đẩy họ rời xa nhau.

Nhưng sau tất cả, họ lại tìm về lại được với nhau và sống hạnh phúc bên nhau trong một gia đình mà họ từng mong ước.

Cảm nhận chi tiết

Ở đây tui sẽ liệt kê ra những chi tiết tui cho là có ý nghĩa đối với tui. Đối với mỗi người, những chi tiết ý nghĩa sẽ khác nhau. Nên nếu bạn chưa xem phim, hãy xem và khám phá ra từng khía cạnh của bộ phim nhé 😉.

Sự xuất hiện của các nhân vật 👋

Mở đầu cảnh phim là cảnh Jo March đang cố gắng bán bản thảo truyện dài kỳ của mình ở một tòa sạn nào đó của New York. Việc bán bản thảo này không dễ dàng so với cô. Thậm chí, cô còn bị chủ tòa soạn gạch bỏ hết mấy trang bản thảo. Mặc dù vậy, sau khi bán được với giá 25 đồng, cô chạy ngay về nhà trọ mà cô đang ở, lướt qua dòng người với khuôn mặt rạng rỡ.

Tui có nghe tiếng bà chủ nhà trọ thỏa thuận với một anh khách rằng giá phòng một tuần là 4 đồng. Như vậy, bản thảo mà cô vừa bán đã đem lại cho cô một số tiền đủ để trang trải tiền phòng cả tháng.

Lần lượt sau đó là cảnh xuất hiện của những cô chị em còn lại. Meg đang phải chịu sự giày vò của cuộc sống nghèo khổ và sự khinh miệt của bạn bè, khi cô không dám mua một xấp vải giá 50 đô. Nhưng sau cùng, cô đã chịu thua, xấp vải đó là thứ đắt tiền đầu tiên mà cô mua.

Amy gặp lại Laurie ở Pháp với một bộ dạng hoàn toàn khác lúc cả hai còn nhỏ. Họ gặp nhau với những cái ôm trìu mến cùng sự khó chịu của dì March. Sau đó, Amy hẹn gặp Laurie ở tiệc tất niên.

Nhưng, Beth đang bị ốm nặng và Jo cũng được mẹ gửi thư báo rằng cần phải nhanh chóng quay về. Amy thì lại không được gửi thư.

Ký ức tươi đẹp 🎇

Sau đó, những ký ức tuổi thơ tươi đẹp lần lượt quay về. Đó là cảnh bốn chị em chia sẻ bữa sáng của mình với những đứa trẻ đói rét trong một mùa đông. Là cảnh Amy chọc thầy giáo và bị thầy đánh chảy máu tay, sau đó được Laurie giúp đỡ. Đó cũng là lúc mà Laurie chính thức gặp cả bốn chị em nhà March trong dinh thự xa hoa của cậu. Sau đó là cảnh mà bốn chị em cùng nhau diễn kịch và chào đón thành viên mới vào băng của mình: Laurie.

Qua những ký ức đó, có thể thấy tài năng và đam mê nghệ thuật của cả bốn chị em cũng dần dần được làm rõ.

Nhưng hiện thực tàn khốc về bình đẳng giới trong xã hội thời ấy vẫn chưa cho phép họ sống đầy đủ với ước mơ của mình mà không phải cưới chồng. Mà Jo thì lại cực kỳ ghét điều đó, thậm chí cô còn không muốn Meg lấy chồng và luôn dặn Laurie canh chừng chị mình trong những buổi tiệc để Meg không phải lòng một ai đó.

Những mâu thuẫn 💥

Có một lần, Meg và Jo được mời đi dự tiệc, Amy vì ghen tỵ nên đã đốt sạch bản thảo của Jo. Khi phát hiện, Jo đã khóc rất nhiều và nói là Amy không xứng đáng nhận được sự tha thứ của Jo. Meg khuyên Amy hãy đi theo Jo và an ủi Jo khi cần thiết.

Với sự tàn nhẫn của mình, Jo đã không cảnh báo Amy về băng mỏng khi Jo, Laurie cùng ra ngoài trượt băng. Kết quả là, Amy đã bị rơi xuống nước và bị ốm ngay sau đó. Jo đã hối hận rất nhiều.

Ở lúc này, mẹ và Jo đã có một đoạn trò chuyện rất hay về những tính cách tiêu cực bên trong con người:

-          Con đã tự hứa với bản thân mình nhiều lần, con cũng đã viết những lời tự trách mình, và con đã khóc cho tội lỗi của mình… Nhưng cảm giác nó không giúp được gì. Khi giận dữ, con sẽ cực kỳ độc ác. Con có thể tổn thương ai đó và con sẽ tận hưởng việc đó.

-          Con làm mẹ nhớ đến bản thân mẹ.

-          Nhưng mẹ có bao giờ tức giận đâu.

-          Mẹ gần như tức giận mỗi ngày trong đời mẹ đấy.

-          Thật sao ạ?

-          Không phải tự nhiên mẹ kiên nhẫn đâu con gái ạ. Nhưng với gần 40 năm nỗ lực, mẹ đã học cách không để nó lấn át mẹ.

Sự đối lập 🌗

Ở một bữa tiệc tiếp theo mà chỉ có Meg được mời đi. Laurie cũng có mặt ở đó. Cậu ta nói rằng mình không thích sự ồn ào và lông vũ, đây là một câu nói khiến Meg khóc rất nhiều vì chiếc váy đắt tiền mà bạn Meg vừa cho Meg là một chiếc váy có nhiều lông vũ. Dù vậy, Laurie cũng đã an ủi Meg khi mà cậu khen Meg vẫn đẹp dù cho mặc bộ váy nào đi chăng nữa.

Quay trở lại hiện tại, Meg cũng đang tự cảm thấy dằn vặt khi mua xấp vải giá 50 đô chưa tính tiền may vá và đang phải cố gắng giải thích cho chồng mình rằng cô cảm thấy hối hận ra sao.

Có thể thấy, sự đối lập đang dần được hiện rõ. Sự đối lập của tuổi trẻ và sự trưởng thành. Sự hồn nhiên vô lo vô nghĩ và sự lo lắng với cơm áo gạo tiền.

Beth ra đi 😔

Beth đã vô cùng vui mừng khi được sử dụng chiếc đàn piano tuyệt đẹp trong nhà của Laurie, sau khi được ông Laurie cho phép.

Tuy nhiên, trong một lần đi gửi bánh, cô đã bị phát ban đỏ. Đó cũng là lần cuối cùng mà tiếng đàn của Beth có thể truyền đi khắp các phòng của nhà Laurie.

Ở thời điểm hiện tại, cô cũng đang trở nặng, Jo nằm bên cạnh và nói với Beth rằng: “Xin em hãy chiến đấu. Đừng ra đi lặng lẽ. Hãy chiến đấu. Xin em hãy chiến đấu mạnh mẽ đến cuối cùng và đừng ra đi lặng lẽ nhé, Beth”.

Tui cảm thấy như mình có thể đồng cảm với Jo, vì trước đó mình đã từng thấy khung cảnh này một lần. Nước mắt của mình từ lúc nào đã trào ra.

Thời gian trong phim lại một lần nữa chuyển sang quá khứ. Sau cái đêm mà Beth bị phát ban đỏ lần đầu tiên, Jo đã tỉnh dậy mà không thấy cô bé đâu. Lúc này, nắng đã tràn qua khe cửa và làm ngập khắp căn phòng.

Jo vội vã chạy thật nhanh xuống lầu và liên tục kêu: “Mẹ, mẹ”. Nhưng may thay, Beth vẫn ở đó, đang ngồi ăn sáng với mẹ và bà. Có lẽ, Beth vẫn chưa phải đi lúc này.

Sự đối lập hiện rõ nhất khi cảnh phim quay về hiện tại. Jo cũng tỉnh dậy, cô không còn vội vã chạy thật nhanh xuống lầu nữa mà đi chậm rãi. Màu sắc của cảnh phim là một gam màu xanh xám ảm đạm. Khi xuống dưới lầu, cô chỉ thấy mẹ ngồi khóc. Và bà dựa đầu vào lòng Jo mà khóc như một đứa trẻ.

Tình yêu là gì ❤️‍🩹

Khi Beth khỏi bệnh ở quá khứ cũng là lúc mà Meg làm đám cưới. Đây cũng là lúc mà Laurie cầu hôn với Jo. Cô đã từ chối và bảo rằng Laurie sẽ kiếm được một cô nàng dịu dàng, xinh xắn mà cậu sẽ muốn cưới, chứ không phải mình. Laurie đáp lại: “Rồi cậu sẽ phải cưới ai đó. Cho đến lúc đó, tớ sẽ chờ”.

Lồng ngực tui nghẹn lại, có gì đó rất uất ức. Nhưng chợt nhận ra cuộc đời vốn dĩ là thế, không phải lúc nào mọi việc cũng như ý mình muốn.

Đây cũng chính là thời điểm mà mọi người chia xa.

Thời điểm sau khi Beth mất ở hiện tại, Jo cảm thấy cô đơn và lại muốn chấp nhận lời tỏ tình năm xưa của Laurie. Lúc này, tui cũng thấy một đoạn hội thoại khác cũng hay không kém giữa mẹ và Jo:

Mẹ cô đã hỏi cô:

-          “Con có yêu cậu ta không”.

Cô trả lời:

-          “Con cần được yêu”.

Mẹ đáp:

-          “Nó không giống với việc con yêu ai đó.”

Cô đã viết một bức thư để hồi đáp cho Laurie và cho vào hòm thư bí mật mà cả hội thường dùng khi còn nhỏ.

Lúc mà cô cho bức thư vào hộp thư thì ở bên kia bán cầu, Laurie cũng đã tìm được người con gái anh ta yêu. Đó chính là Amy.

Laurie trở về để ra mắt với gia đình vợ của mình, và gặp lại Jo.

Laurie vui mừng nói rằng Jo đã đúng, cậu ta đã tìm được người mà mình yêu.

Còn Jo thì cố nén nỗi đau trong lòng lại, vui vẻ chấp nhận Laurie như một người bạn và lẳng lặng đi ra gốc cây tìm lá thư. Và cô thả nó trôi theo dòng nước.

Một đoạn nhân duyên đã vừa bị đứt đoạn.

Không còn gì để mất ✍️

Kể từ khi Beth mất, Jo đã không còn muốn viết lách gì nữa. Sự nghiệp của cô luôn ảm đạm từ trước đến nay. Cô đốt cháy sạch tất cả những bản thảo mà mình từng viết, vì cô nói: “Những thứ đó đã không giúp được Beth”.

Có vẻ như Jo đã mất tất cả:

Mất người thân, là Beth.

Mất tình yêu, là Laurie.

Mất đi ước mơ, là viết lách.

Dù vậy, khi đốt đến quyển truyện ngắn mà cô đã từng viết và đọc cho Beth ở bờ biển, cô lại chần chừ. Sau đó, cô đã dành suốt mấy ngày liền liên tục để viết ra một cuốn tiểu thuyết kể về câu chuyện của chính gia đình cô, về cuộc đời của bốn chị em nhà March, và cả Laurie.

Một người thiếu trải nghiệm thì lời văn thường khó sâu sắc. Một người được giáo dục bởi cuộc đời tàn nhẫn thường làm ngòi bút của mình sắc sảo dị thường. Tui cảm thấy Jo như JK Rowling, và quả thật, Jo đã làm chủ tòa soạn trước kia từng khinh rẻ mình đã thay đổi thái độ hoàn toàn.

Cuốn tiểu thuyết mà cô viết có tên là “Little Women”, chính là tên của bộ phim.

Sau đó, một người bạn thầm yêu Jo đã từng nhận xét tiểu thuyết của Jo không hay, cũng là lý do khiến cô mất niềm tin vào việc viết lách trước đó, đã tìm được nhà cô thông qua nhà xuất bản. Anh ta tên là Friedrich. Cũng chính là chồng sau này của Jo.

Kết thúc và cũng là sự khởi đầu 🚪

Đoạn kết phim cũng chính là thời điểm mà Jo cùng những người chị em của mình xây dựng một học viện. Nói thêm một chút, trường học dành cho nữ giới thời đó rất tồi tàn, phụ nữ được mặc định là phải kết hôn và phải sống nương tựa vào chồng.

Và, câu chuyện về “những người phụ nữ nhỏ bé” cũng vừa mới bắt đầu.

Vài lời sau cùng

Không phải yêu nhau là phải đến được với nhau.

Không phải ước mơ là thành sự thật.

Không phải thấy nhau là còn được ở bên nhau.

Cuộc sống này vốn tàn nhẫn, vô cùng tàn nhẫn. Gia đình, bạn bè và tình yêu là những thứ quý báu, hãy trân trọng nó bằng cả con tim của mình. Đừng để mất đi như Jo rồi mới biết trân trọng. Khi đó, mọi việc đã quá muộn màng.

Bên cạnh đó, mặc cho cuộc đời vùi dập như thế nào, chúng ta cũng cần phải luôn giữ lại bản chất và giá trị của mình, không được để đam mê vụt tắt và luôn biết nhìn về chiều hướng tốt đẹp hơn.

Đầu phim có một câu trích dẫn mà mình thấy có thể tóm gọn toàn bộ cuốn phim như sau:

“I’ve had lots of troubles, so I write jolly tales”.

Tạm dịch là: tôi đã gặp rất nhiều chuyện buồn phiền, nên tôi hay viết những câu chuyện vui tươi”. Nếu đúng là như vậy, mấy tác giả viết truyện tiếu lâm chắc toàn là sad boy 🤔.